Được tạo bởi Blogger.
Booking Bài PR, Banner, TikTok, YouTube, Fanpage: ▶ TẶNG NGAY 1 BANNER SIDEBAR

Bao Ha - Một giấc mơ Việt thắp sáng giữa nước Mỹ

Bao Ha - người nghệ sĩ Việt nơi xứ người, bắt đầu hành trình âm nhạc không phải từ sân khấu rực rỡ, mà từ những ngày lặng lẽ tự gây dựng lại chính mình. Từ một chàng trai yêu nhạc, anh nuôi giấc mơ theo đuổi nghệ thuật giữa đất Mỹ xa lạ, nơi mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ con số không. Có những lúc cuộc sống đẩy anh vào lựa chọn: hát để chiều lòng người nghe hay giữ lấy tiếng hát thật lòng? Bao Ha chọn điều thứ hai - một con đường khó, nhưng là lối đi khiến anh sống đúng với cảm xúc và giá trị của mình. Và cũng chính từ đó, hành trình âm nhạc của anh bắt đầu có ý nghĩa thật sự.


Từ cậu học trò ngỗ nghịch đến người sống thật với chính mình


Bao Ha từng là một học sinh lớp 11 bỏ học giữa chừng - không phải vì hư hỏng, mà vì biết chắc rằng mình không thuộc về những trang sách khô khan. Quyết định ấy từng khiến anh bị bố đánh không nương tay, khiến gia đình thất vọng đến tột cùng. Nhưng rồi cũng chính họ là người đầu tiên chấp nhận để anh theo đuổi con đường nghệ thuật.

Ở trường Văn Hóa Nghệ Thuật, dù không học thanh nhạc, anh tìm thấy ngôn ngữ của chính mình qua từng phím đàn, từng hợp âm. Âm nhạc, với Bao Ha, không cần phải học thuộc - chỉ cần cảm được. Từ đó, anh chưa từng ngoái đầu lại. Giờ đây, dù là chủ một tiệm tóc hay điều hành một doanh nghiệp nhỏ nơi xứ người, điều khiến anh tự hào nhất không phải là sự ổn định, mà là dám sống thật với chính mình - một cuộc đời không giống ai, nhưng là của riêng anh. Bao Ha không cổ xuý việc nghỉ học, nhưng cũng không giấu giếm sự thật rằng, chính lựa chọn “rẽ ngang” ấy đã mở ra cho anh một thế giới khác - nơi anh được là một người nghệ sĩ. “Nếu không nghỉ, chắc mình đã đánh mất phần đó rồi”, anh nói, nửa đùa nửa thật. Tuổi trẻ không dài, và nếu phải chọn giữa sống cho vừa lòng người khác hay sống cho đúng với bản thân - Bao Ha biết rõ mình sẽ chọn điều gì.


Giữa nước Mỹ - bắt đầu với hai bàn tay trắng


Ngày đặt chân đến Mỹ, Bao Ha không mang theo gì ngoài ước mơ. Một ước mơ thật đẹp: học nhạc, sống bằng âm nhạc. Nhưng thực tế thì hoàn toàn không như anh mơ tưởng. Anh không biết tiếng Anh, không có tiền, không có xe, càng không có nhạc cụ. Mọi thứ - từ giao tiếp, đi lại cho đến sinh hoạt - đều là một cuộc chiến. “Trên hàm răng dưới bình xăng” - anh hay cười mà ví mình như thế. Một cách nói nghe qua tưởng đùa, nhưng lại đau đáu cả một thời thanh xuân đầy vật lộn.

Ở Mỹ, không có xe đồng nghĩa với cụt chân. Bao Ha phải đi làm thuê, gom góp từng đồng để mua chiếc xe đầu tiên - không phải vì thích, mà vì cần sống. Rồi mới đến việc học tiếng Anh. Ở một nơi mà không biết ngôn ngữ, anh từng cảm thấy như câm, như điếc - lạc lõng, cô độc và nhiều khi tủi thân đến rơi nước mắt.

Nhưng chính trong hoàn cảnh trắng tay ấy, có một điều lại đầy ắp trong anh: niềm tin. Một niềm tin nhỏ nhoi nhưng mãnh liệt rằng, nếu mỗi ngày cố gắng một chút, mọi thứ rồi sẽ khác. Ánh sáng ấy, dù bé xíu thôi, nhưng đủ để anh bước từng bước chậm rãi qua bóng tối. Và từng bước như thế, Bao Ha đã tự tay xây lại đời mình - từ con số không.


Tự lực cánh sinh - Hành trình dựng lại ước mơ


Anh không nề hà bất cứ công việc gì, miễn là có thể giúp mình tự đứng trên đôi chân tại đất Mỹ. Khi mua được chiếc xe thì anh tiến hành học tiếng Anh - không phải để nói hay, mà chỉ để không còn là “kẻ câm điếc” giữa đất Mỹ. Anh tiếp tục cố gắng từng ngày, dành dụm tiền để thực hiện những mục tiêu lớn hơn. Và khi tiết kiệm đủ tiền để mua cây đàn Taylor đầu tiên - gần 900 đô, anh Bao Ha đã khóc. Không phải vì vật chất, mà vì đó là giấc mơ có thật đầu tiên anh chạm được nơi xứ lạ. Hồi còn ở Việt Nam, anh từng đứng ngoài cửa tiệm đàn, nhìn cây đàn Taylor mà nghĩ chắc cả đời mình cũng chẳng bao giờ đủ tiền mua. Giây phút cây đàn nằm gọn trong vòng tay, là khi Bao Ha nhận ra: có những điều mình từng nghĩ là không thể, hóa ra chỉ cần bền lòng, thì dẫu chậm cũng có thể đến.


Show diễn - nơi giấc mơ va chạm thực tế


Lần đầu đi diễn ở Mỹ, Bao Ha được mời lên sân khấu với tư cách người thắng giải - một cảm giác có phần giống “lần đầu bước ra ánh sáng”. Nhưng giấc mơ nhanh chóng va vào thực tế. Ở Mỹ, sân khấu không dành cho những bản ballad lặng lẽ hay giọng hát trầm buồn. Người ta cần nhạc xập xình, remix, cần những tiếng vỗ tay, reo hò, hơn là những nốt nhạc ngân lên từ tâm hồn. Khi thấy người khác remix ca khúc mình yêu thương thành một phiên bản sôi động đến chói tai, Bao Ha cảm giác như một phần trong anh bị đánh mất. “Như đấm vào tai”, anh mô tả cảm giác đó - không phải vì nhạc dở, mà vì nó không còn là mình. Đó cũng là lúc Bao Ha hiểu ra: không phải cứ đứng trên sân khấu là được sống đúng với đam mê.


Từ chối để giữ lại cảm xúc nguyên bản


Sau lần đi show đó, Bao Ha từ chối hết tất cả những lời mời còn lại. Quyết định này không dễ - vì có người mời với tất cả sự quý mến, có người tin vào chất giọng và cảm xúc thật trong anh. Nhưng Bao Ha không thể giả vờ. Anh không thể hát cho xong, hát cho vừa lòng người khác. Với anh, âm nhạc là linh hồn - và không thể hát khi tâm hồn bị ép buộc phải diễn. Có người trách anh “chảnh”, có người hiểu lầm, có người buồn - nhưng Bao Ha vẫn chọn bước đi lặng lẽ. Vì nếu phải đánh đổi bản chất nghệ sĩ để được tồn tại trên một sân khấu nào đó, thì anh thà ngồi hát một mình trong phòng cũng được. Miễn là, anh còn được là chính mình.

Đứng giữa những lựa chọn và đánh đổi


Để đi được xa, đôi khi phải biết dừng lại. Bao Ha từng nghĩ mình có thể làm tất cả - vừa phát triển công việc, vừa duy trì đam mê, vừa chăm sóc bản thân. Nhưng rồi anh ngã bệnh, nhập viện - cơ thể phản kháng lại nhịp sống “vắt cạn sức” của chính anh. Và đó là lúc anh buộc phải lựa chọn. “Con dại, tiệm gian dở” - câu nói của anh nghe giản dị, nhưng ẩn chứa bao nỗi lòng. Không phải ai cũng có thể gồng gánh tất cả mọi thứ cùng lúc. Bao Ha chọn lùi lại một bước để chăm sóc bản thân, để “lấy lại vóc dáng của một người nghệ sĩ”, và quan trọng hơn cả - để sống lâu dài với ước mơ thay vì đốt cháy nó trong vài năm ngắn ngủi.


Sống vội để rồi chạm giới hạn


Ở Mỹ, người ta quen với việc sống vội. Làm ngày làm đêm, chạy deadlines, lo cho cơm áo, rồi nhìn quanh chẳng còn ai thân quen bên cạnh. Anh Bao Ha từng như thế. Cho đến một ngày, anh bị bệnh và buộc phải ở nhà. Ngồi uống trà ở góc vườn vào 1-2 giờ chiều - khung giờ lạ lẫm với anh, vì trước giờ chưa bao giờ anh được sống chậm như thế. Nhìn căn nhà dưới ánh nắng ban trưa, Bao Ha cảm thấy như mình đang nhìn nhà của ai khác. “Có bao giờ được ở nhà vào giờ đó đâu”, anh nói, vừa buồn, vừa tiếc. Hóa ra, trong cuộc mưu sinh, ta dễ dàng đánh mất chính mình - chỉ đến khi chạm vào giới hạn, mới nhớ ra rằng: sống là để cảm, không phải chỉ để tồn tại.


Âm nhạc - không để bán, mà để yêu


“Em chưa bao giờ nghĩ sẽ kiếm tiền từ âm nhạc”, Bao Ha nói, giọng dứt khoát. Với anh, âm nhạc không phải là công cụ để mưu sinh, mà là nơi trú ngụ của tâm hồn. Anh viết nhạc khi lòng đầy trăn trở, anh hát khi cảm xúc trào ra không thể giấu. Kênh YouTube Bao Ha Official không phát triển theo công thức phổ thông. Không PR rầm rộ, không chạy quảng cáo - chỉ đơn giản là Bao Ha chia sẻ những bài hát do mình sáng tác, những thước phim mộc mạc ghi lại hành trình tự chữa lành của một người đàn ông sống xa quê. Và rồi, những tâm hồn lạc lõng khác đã tìm đến anh - vì họ thấy mình trong lời hát thật thà ấy.

Câu chuyện của Bao Ha không có ánh hào quang lấp lánh. Nhưng nó có sự kiên cường. Có những đoạn đời gập ghềnh, có nước mắt, có hoài nghi - nhưng chưa bao giờ thiếu niềm tin vào bản thân. Bao Ha là người không đánh bóng tên tuổi, không cố gồng để vừa mắt số đông. Anh hát như một cách sống, kể như một cách gỡ từng lớp vỏ bọc. Và chính điều đó khiến câu chuyện đời anh - dù không phải là cổ tích - lại có thể chạm đến những góc sâu thẳm trong tim người khác.

Alex
Tham khảo thêm

Liên hệ tin bài, họp báo, bảo trợ truyền thông: media@goldstar.com.vn

ĐẠI SỨ THƯƠNG HIỆU

BESTFACE AWARDS