Trà Bình là một nhạc sĩ, nhà văn, nhà thơ quê ở Phú Thọ - cái nôi văn hóa của dân tộc Việt Nam. Sau khi tốt nghiệp cấp 3, anh đã vào tỉnh Bình Dương để học tập và làm việc.
Bên cạnh công việc thông dịch viên, Trà Bình có một sự yêu thích mãnh liệt với nghệ thuật. Đặc biệt, niềm đam mê sáng tác nhạc luôn âm ỉ, cháy rực trong anh. Vì sinh ra và lớn lên trên vùng đất Tổ nên ngay từ khi còn nhỏ, dòng nhạc dân ca trữ tình đã khảm sâu vào tâm trí anh.
Về sau, Trà Bình bén duyên với nghệ thuật và trở thành một nhạc sĩ trẻ được đông đảo khán giả yêu thích. Trong sự nghiệp sáng tác của mình, anh đã cho ra đời hơn 60 ca khúc như Về phương Nam, Giữ trọn tình quê, Thương lắm Cà Mau, Đẹp lắm quê mình,...
Nhìn chung, các bài hát của nhạc sĩ mang đậm “hơi thở” vùng đất phương Nam, nhất là miền Tây sông nước. Bởi chúng gắn liền với hình ảnh chiếc xuồng ba lá, chiếc áo bà ba hay những dòng sông đỏ nặng phù sa,...
Ngoài sáng tác nhạc, Trà Bình còn viết truyện, thơ. Anh là cây bút tinh tế, sắc bén khi giành được nhiều giải thưởng lớn trong các cuộc thi sáng tác văn học nghệ thuật toàn quốc.
Mỗi tác phẩm của Trà Bình là hồn quê, là tiếng lòng thổn thức với cảnh sắc và con người Việt Nam. Với tấm lòng yêu cuộc sống, yêu thiên nhiên, tác giả đã thành công khi lột tả được nét đẹp bình dị, mộc mạc của quê hương, đất nước một cách chân thực với bao cảm xúc anh dành cho từng vùng đất mà mình đã đặt chân đến. Đó là cái tình, cái vị ngọt của người con đất Tổ gửi vào mỗi con chữ, sao nhẹ nhàng và sâu lắng đến thế.
Mục lục:Quê hương emMột thời trẻ conKý ức miền quêLục bát quêQuẳng gánh lo điCon còVề lại tuổi thơVề quê em đất Mũi1. Quê hương emQuê hương em bên một dòng sôngNgày hai buổi con nước ròng nước lớnCó con đò mỗi sớm chiều xuôi ngượcChở câu hò giữa trời nước mênh môngQuê hương em bát ngát cánh đồngSông bồi đắp vị phù sa màu mỡCho cây lúa quằn bông như hạt ngọcNuôi bao đời bằng tần tảo sớm hômQuê hương em mùa nước nổi mênh môngNhững đàn cá ròng ròng theo nhau lộiGió đưa đẩy lăn tăn con sóng gọiKhẽ rung rinh điên điển trổ bông.Quê hương em hàng dừa ngả bóng sôngTrông thấp thoáng những mái nhà bé nhỏTrắng ngun ngút khói lam chiều bay toảQuện mùi quê lẫn bao tiếng nói cườiQuê hương em đẹp lắm những cuộc đờiCoi tình cảm là vốn lời cuộc sốngCoi cái nghĩa là gốc nguồn gốc cộiĐể bây giờ em sống giữa quê hươngMột thời trẻ conCho tôi tấm vé tuổi thơĐể tôi về với ước mơ một thờiNgày xưa tôi có khung trờiCùng bao đứa trẻ rong chơi bày tròTrưa hè chân sáo líu loTung tăng chạy nhảy bụi vò đường quêHoa dại mọc kín bờ đêHái đầy vạt áo la lê kết vòngSáo diều gặp gió long đongKhói lam chiều toả bếp nồng mùi khoaiBến sông đò đứng đợi aiGiếng làng chung gánh một mai nước đầyBóng đa sương phủ màu mâyCòn đây nguồn cội còn đây đình thầnCỏ may bám kín gấu quầnCánh đồng thuở ấy những lần chăn trâuNo bụng những bữa cơm rauCha nhường mẹ nhịn con mau nên ngườiTuổi thơ kí ức trong đờiAi ai chẳng có một thời trẻ con.Ký ức miền quêChuyến tàu nào đưa ta đến ngày xưaTìm tấm vé tuổi thơ ai rao bán?Về ký ức miền quê con sông vắngMột con đò chẳng mấy khách qua sôngMùa nước lên cha bắt cá rô đồngCùng no đói giọt canh chua mẹ nấuThương cây cột, cái kèo mưa làm ngậpCha ngồi buồn, mẹ không dám thở thanCó những chiều nắng dệt áng mây vàngTiếng diều sáo trên bầu trời xa thẳmĐồng lúa chín rì rào như khúc hátNghé theo trâu gặm cỏ khắp cánh đồngTa tìm về cái rét của mùa đôngHạt sương muối ném vào môi chát mặnTấm áo mỏng mặc phong phanh vẫn ấmTay quệt ngang mũi nứt nẻ da khôChuyến tàu ơi, nếu đến được bến bờChờ ta nhé, cùng về thời thơ ấuĐể ta sống những tháng ngày yêu dấuChốn bình yên chỉ có ở quê hương.Lục bát quêChiều tà bóng ngả đường đêTheo câu lục bát con về quê hươngNgày xưa con bước lên đườngDòng sông in bóng vấn vương con đòNhớ hồi gà gáy tinh mơTiếng chim rộn rã tuổi thơ nắng hồngTiếng diều sáo thổi chiều đôngCơn mưa kéo đến cánh đồng xa xaCon cò bay lả bay laMẹ tôi ướt gánh dẫu là đường trơnGánh mưa, gánh gió, gánh sươngVì con mẹ gánh sớm hôm dãi dầuBây giờ mẹ ở nơi đâu?Để con tìm mãi trong câu thơ buồnCon tìm những buổi chiều buôngThì câu lục bát hoá hồn, mẹ ơi!Chân con đi khắp muôn nơiGói theo vần điệu “ru hời” phương xaQuay về lại chốn quê nhàVần thơ của mẹ mãi là thương con.Quẳng gánh lo điQuẳng gánh lo đi về với quê hươngVề chốn cũ có ông bà cha mẹ...Nghe gió thổi vào tâm hồn khe khẽChẳng nghĩ suy buông bỏ thứ không cầnQuẳng gánh lo đi về với xóm làngNghe gà gáy râm ran từ mờ sángChiều buông xuống khói lam chiều chạng vạngMùi rạ rơm từ ký ức đầu đờiQuẳng gánh lo đi tìm sự thảnh thơiCùng sống lại những tháng ngày thơ ấuTheo lũ bạn dãi đầu tìm châu chấuCưỡi lưng trâu đủng đỉnh khắp cánh đồng...Quẳng gánh lo đi về với bến sôngNgày xưa ấy chị theo chồng rời bếnNgười bịn rịn để dòng sông lưu luyếnĐò qua sông con sóng nước xuôi dòngQuẳng gánh lo đi về với nhà nôngMưa chưa kịp thấm ruộng bừa phơi nắngĐời cây lúa dẫu đất cằn lắm hạnVẫn vươn mình cho hạt gạo trắng trongQuẳng gánh lo đi về sống giản đơnMùa xuân đến sum vầy trong ngày TếtBên bếp lửa nồi bánh chưng bánh tétLời chúc xuân “một năm mới an lành”Quẳng gánh lo đi bớt phải ăn nănQuay trở lại nơi quê nhà yêu dấuĐể ta thấy nơi đất lành chim đậuTình quê hương sống mãi ở mỗi người.Con còCon cò bay lả về đâu?Chiều mưa đang ngập đồng sâu hỡi còXa quê ta mãi còn loNhà mẹ ta dột ruộng ngò đuối mưaHàng ba cánh võng đong đưaCồn cào ta nhớ tiếng xưa ví dầuMẹ ru em (ta) giấc ngủ sâuCha đi đánh giặc thằng tàu thằng tâyMưa giông lôi cả luống mâyGiăng mờ quê mẹ những ngày cách xaTa đi khắp nẻo bôn baChạnh lòng thương lắm quê nhà, cò ơi!Mẹ ta dạy sống ở đờiSao cho phải lẽ nói lời dễ ngheKhông để thói xấu chất đèCuời chê thiên hạ là chê chính mìnhCon người giàu ở nghĩa tìnhChớ để đánh mất kẻ khinh bạn hờnHãy tìm thanh thản giản đơnĐừng nên đố kỵ khổ hơn mối thùTự tâm là đã tự tuTấm lòng hướng thiện cho dù lễ vơiCò ơi ta nhắn mấy lờiTa về quê mẹ cò ơi, ta về.Về lại tuổi thơCó ai về lại tuổi thơCho tôi tìm với giấc mơ thuở nàoChiều nghiêng nắng đổ bờ aoChuồn chuồn nghỉ mệt hàng rào trước sânNgày xưa chân đất lưng trầnChăn trâu đuổi bướm, đánh quân lò còTrên cành chim hót líu loTiếng diều sáo thổi o o vùng trờiTrưa hè cánh võng à ơiBà ru em ngủ hát lời ca daoMiền quê gió thoảng lao xaoTrắng hoa nhãn rụng vương vào tóc xanhEm khóc chờ chị dỗ dànhĐòi ưa quà chợ ngồi canh mẹ vềNhững ngày rét mướt bờ đêÔng, cha chống lụt lạnh tê cõi lòngRuộng đồng vừa gặt lúa xongBếp nhà ai toả khói nồng mùi rơmMồ hôi chan những hạt cơmAi ơi giữ lấy mùi thơm quê nhàNhững năm tháng bận đi xaChạnh lòng nghe điệu dân ca cổ truyềnKỉ niệm ấy làm sao quênTuổi thơ mong nhớ gọi tên từng người.Về quê em đất MũiEm đưa anh về đất Mũi Cà MauMiền Tây nắng soi dòng sông lấp lánhNgắm đồng lúa đàn cò bay thẳng cánhÁo bà ba ai mặc cũng thật xinhTheo hương rừng về miệt thứ U MinhQua cầu biển đi thăm Hòn Đá BạcĐến Ngọc Hiển, Đầm Dơi lòng man mácXuống Năm Căn nghe khúc hát bình minhĐường Phú Tân hàng dừa ngả bóng inRa cửa biển Cái Đôi Vàm hóng gióChẳng thể ở khi đi thì lại nhớCái Nước chờ, Thới Bình cũng đợi quaQuê hương em tình nghĩa quá mặn màBao vóc dáng đời cần lao vất vảSống bình dị kệ dòng người hối hảAi chèo xuồng ca cổ cũng thật hayVề quê em về sông nước miền TâyCây cầu nhỏ đã bao đời nối nhịpPhù sa đắp nuôi đời người nối tiếpVề quê em, anh thương lắm Cà Mau.
Alex
Tham khảo thêm
Liên hệ tin bài, họp báo, bảo trợ truyền thông:
media@goldstar.com.vn